Thời điểm Dương Thần đưa tay vào trong lỗ trống trên vách tường, cũng từ bên trong lấy ra một đồ vật, tất cả mọi người nhìn thấy đều sợ tới ngây người, bao gồm tôi cùng Thiệu Bồi Nhất.
Bởi vì, thứ mà cậu ta lấy ra là một cái cái đĩa lớn nhỏ ---- một cái khay bạc!
Khay bạc này ước chừng có đường kính nửa thước, tinh xảo lả lướt, mặt trên có rất nhiều hoa văn phức tạp, tuy rằng không biết đã ở trong vách tường này bao nhiêu năm tháng, nhưng sau khi phủi lớp bụi trên bề mặt đi thì hoa văn ở trên đó vẫn như ẩn như hiện.
Tôi nhanh chóng cùng Thiệu Bồi Nhất đối diện liếc mắt một cái, trong mắt lóe ra một tia quang mang, Thiệu Bồi Nhất hơi hơi gật đầu, chậm rãi nheo đôi mắt lại.
Tôi hiểu được, đây là cái khay bạc mà cậu ta muốn tìm, lại không biết vì sao mà lại xuất hiện ở chỗ này.
Tất cả mọi người xông tới, nhưng rồi lại không hẹn mà cùng lui về phía sau, đều lộ ra biểu tình sợ hãi, Dương Thần lại không có phản ứng gì, cầm khay bạc nhìn nhìn, đưa cho tôi nói.
- Cậu nhìn xem có phải thứ này tác quái hay không, tôi xem không hiểu lắm.
Tôi nhận lấy, hai mắt nhìn chăm chú cũng xem không hiểu, hiển nhiên cái khay bạc này đã trải qua không ít năm tháng, một mặt che kín hoa văn, trong khe hở tràn đầy cát bụi, tôi lại đem khay bạc lật lại, bốn phía mặt này vẫn là một vòng hoa văn như cũ, nhưng ở giữa lại là một mặt phẳng tương đối trơn bóng, nhan sắc có chút ảm đạm, còn có từng khối loang lổ.
Trong lòng tôi nghi hoặc, đang muốn đưa khay bạc cho Thiệu Bồi Nhất, bỗng nhiên phát hiện phía dưới khay bạc có một chỗ gồ lên, thật giống như là dấu vết cho thấy nơi này đã từng bị đứt gãy qua.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra cái này nào phải là khay bạc gì, thứ này rõ ràng chính là một cái kính bạc cổ đại, vết đứt gãy phía dưới hẳn chính là tay cầm của kính bạc.
Thiệu Bồi Nhất cầm kính bạc ở trong tay, lật qua lật lại nhìn nhìn, trong giọng nói khó nén hưng phấn mà nói.
- Không sai, chính là thứ này.
Tôi biết ý tứ trong câu nói của cậu ta chính là thứ đồ mà cậu ta muốn tìm giờ đã tìm được rồi, nhưng mà nghe vào trong tai những người khác, ý tứ kia liền biến thành: Thứ này chính là đầu sỏ gây tội, chính là nó tác quái ở trong phòng ngủ.
Vì thế tất cả mọi người thập phần sợ hãi né thật xa, một đám đều thay đổi sắc mặt, Thiệu Bồi Nhất nhấc đầu nhìn mọi người, cười nói.
- Chắc cũng không ai muốn thứ này đúng không?
Mọi người liều mạng lắc đầu, cậu ta gật gật đầu.
- Ừ, vậy tôi đây liền mang đi, yên tâm, về sau các cậu không bao giờ thấy thứ này nữa.
Ngẫm lại cậu ta lại bổ sung một câu.
- Chắc là về sau phòng ngủ của các cậu sẽ an bình.
Xem ra cậu ta cũng cảm thấy thứ này chính là thủ phạm mặt quỷ trong phòng ngủ, chỉ là tôi có hơi buồn bực, chẳng lẽ bên trong cái kính bạc này giam giữ một cái linh hồn?
Dương Thần nói.
- Các cậu xác định, chính là thứ này tác quái?
Tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đối diện liếc mắt một cái, đồng thời gật gật đầu, bây giờ bên trong tường trừ bỏ cái kính bạc này ra, không còn vật gì khác, tôi cũng nghĩ không ra còn có những thứ khác nữa.
Dương Thần ừ một tiếng nói.
- Vậy được, tôi đây cần phải khởi công, còn phải khôi phục lại vách tường này như cũ nữa.
Kỳ thật vừa rồi tôi cũng suy nghĩ chuyện này, tường cũng đã đào lên rồi, nhưng đào lên rồi sau đó làm sao bây giờ, lúc này nghe cậu ta nói như thế, tôi có chút kinh ngạc, cậu ta cư nhiên còn có thể khôi phục nguyên dạng?
Dương Thần nói làm liền làm, lúc này tôi mới phát hiện thì ra trong góc tường còn để xi măng vôi, xem ra cậu ta dự bị rất là đầy đủ. Kế tiếp thấy cậu ta trộn xi măng thật nhanh, điều vôi, sau đó trước tiên đem vách tường khôi phục nguyên dạng, gạch đỏ xây thật tốt, bôi xi măng lên, cuối cùng trát thêm một lớp vôi, vậy mà thật sự khôi phục nguyên dạng.
Cậu ta tay chân vừa nhanh nhẹn lại mau chóng, thật giống với một thợ xây lão luyện, chúng tôi đều xem đến trợn trắng mắt, thấy sau khi cậu ta hoàn tất công việc đứng lên duỗi eo một cái, lại lần nữa lau mồ hôi, cười nói.
- Dư lại mấy thứ rác rưởi này tôi mặc kệ, các cậu xử lý đi.
Mấy người kia sửng sốt một lát, lúc này mới phản ứng lại, vội đi qua thu thập rác rưởi, Thiệu Bồi Nhất thọc tôi một chút, tôi nói với mọi người.
- Chúng tôi phải đi ra ngoài xử lý thứ này, về sau Diệp Tường Phi sẽ không có chuyện gì nữa, tất cả mọi người đều là bạn học với nhau, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận, nếu lại có vấn đề gì nữa thì đi tới phòng 303 tìm chúng tôi.
Nói xong, tôi quay đầu lại hỏi Dương Thần.
- Người anh em, trước kia cậu làm qua mấy việc này?
Dương Thần cười cười.
- Nhà của chúng tôi đều là người có tay nghề, từ nhỏ tôi đã đi theo học, đừng nói làm cái việc xây nhà này, cậu đưa tôi bó củi, tôi có thể làm cho cậu một cái giường
Tôi đổ mồ hôi, không thể tưởng tượng được trong trường học vẫn luôn tàng long ngọa hổ, tôi lại nhìn Diệp Tường Phi hình như cũng không có vấn đề gì, vì thế tôi cùng Thiệu Bồi Nhất rời khỏi phòng 315.
Một hồi phong ba mặt quỷ, hình như là đã kết thúc rồi.
Nhưng mà trong lòng tôi vẫn luôn có cảm giác không yên ổn, cái kính bạc này cho người ta cảm giác rất là thần bí, nếu đã mất tích mấy chục năm, vì cái gì sẽ đột nhiên xuất hiện ở vách tường phòng ngủ trong trường học? Nó là khi nào xuất hiện ở đó, người nào bỏ vào đó? Lại vì cái gì sẽ huyễn hóa ra mặt người, dọa Diệp Tường Phi cơ hồ tinh thần thất thường?
Trở lại phòng ngủ, tôi cau mày ngồi ở trên giường, nhìn Thiệu Bồi Nhất lật tới lật lui xem cái kính bạc kia, nhịn không được mở miệng hỏi cậu ta.
- Đây đúng là thứ đồ vật mà cậu vẫn luôn muốn tìm kiếm sao?
Thiệu Bồi Nhất gật đầu.
- Hẳn là chính là nó, bọn họ từng miêu tả bộ dáng của nó cho tôi, đại khái không khác nhau lắm, nhưng mà lại không nói cho tôi đó là một mặt kính bạc, cũng chưa nói là cái kính bạc bị gãy tay cầm, tôi nghĩ chắc là họ không muốn tiết lộ quá nhiều bí mật.
- Chỉ là, kính bạc này là cái cái pháp bảo gì, những cái xà tinh đó xem trọng nó như thế, nói vậy nhất định rất có địa vị đi?
- Cái này tôi cũng không biết, tôi chỉ đáp ứng giúp bọn họ tìm được, lại không hỏi quá nhiều, hơn nữa những cái xà tinh đó trời sinh tính tình cổ quái, cũng không nói chuyện đàng hoàng với chúng nó được mấy câu.
- Vậy cậu đưa cho chúng nó nhanh đi, đừng để đêm dài lắm mộng lại xảy ra chuyện gì, hơn nữa sau khi chuyện này giải quyết xong thì nhiệm vụ của cậu cũng coi như xong rồi.
Thiệu Bồi Nhất lại lắc đầu nói.
- Hiện tại không được, Hoàng Thất thái gia còn chưa từ quan ngoại trở về, tôi phải chờ sau khi ông ta trở về, lại kêu lên Yến cô nương tới làm chứng, cùng đi tới mộ Hoàng Bì Tử, giáp mặt giao phó, nếu tự tôi đi một mình thì còn tính làm gì nữa.
- Như vậy cũng đúng, nhưng cứ như vậy, cái gương này chẳng phải còn phải ở với chúng ta một đêm hay sao?
Tôi nhớ tới sự cổ quái cùng thần bí của cái gương này, không khỏi nhíu mi, loại đồ vật này thật vất vả mới moi ra được trong phòng 315, chẳng lẽ còn phải để ở nơi của mình hay sao, chờ nó tác quái?
Thiệu Bồi Nhất cũng nhíu nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày mới nói.
- Như vậy đi, tôi trở về trước, Hoàng Thất thái gia từng nói qua ngày mai sẽ về đến nhà, hôm nay tôi liền đem thứ này đặt ở trên người, bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ không ngủ, tôi sẽ trừng mắt nhìn chằm chằm nó một đêm, tôi cũng không tin nó có thể nháo ra cái gì, lại nói, dù nó có tà tính tới đâu thì cũng là pháp bảo yêu quái, trên người tôi có Trống Tát Mãn, nó nếu không thành thật, tôi liền gõ trống trấn nó.
Tôi nở nụ cười.
- Làm ơn đi, đây là phòng ngủ, nửa đêm cậu đi gõ trống, có tin sẽ bị người khác mắng chết hay không?
- Mắng thì cứ mắng đi, chỉ cần nó không gây ra chuyện gì là được, cái khác tôi không để bụng, dù sao, sau khi việc này xong xuôi thì tôi tùy lúc có thể rời khỏi trường học.
Cậu ta thốt ra lời này làm tôi có chút ngoài ý muốn, ngẫm lại cũng đúng, cậu ta tới trường học vốn chính là vì tìm thứ này, sau khi tìm được, nhiệm vụ hoàn thành tự nhiên có thể rời đi.
Tôi trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nói với cậu ta.
- Kỳ thật cậu cũng có thể đem thứ này đặt ở chỗ Nam Cung Phi Yến, để nàng bảo quản, không phải càng an toàn sao?
Thiệu Bồi Nhất quyết đoán lắc đầu.
- Không được, nàng là kẻ thứ ba, nói thật ra là tôi không thể nào tin được.
Tôi có điểm hiểu thái độ của Nam Cung Phi Yến đối với cậu ta và thái độ đối với tôi khác nhau như thế nào, Thiệu Bồi Nhất là truyền nhân Tát Mãn, dù sao cũng là từ quan ngoại tới, cùng Nam Cung Phi Yến kỳ thật cũng không quen, quan hệ trước mắt cũng chỉ là thành lập ở trên cơ sở hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, nhưng muốn nói thành thật với nhau, cậu ta ở trong cảm nhận của Nam Cung Phi Yến, chỉ sợ còn không bằng tôi, một người “em trai” không biết chui ra từ nơi nào đây.
Thiệu Bồi Nhất đã quyết định chủ ý rồi, tôi cũng không nói thêm cái gì, mỗi người có sứ mệnh riêng, cậu ta cùng Nam Cung Phi Yến là hợp tác lâm thời, tôi cùng cậu ta cũng không thân thuộc lắm?
Cho nên, đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.
Chỉ là vừa rồi cậu ta nói tùy thời đều có khả năng rời khỏi trường học, tựa hồ theo bản năng cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.
Buổi tối hôm nay tiểu Hồ tử không có trở về, nghe nói hôm nay cậu ta dẫn theo bạn gái, đi ra ngoài hoàn thành một kiện nhân sinh đại sự, A Long nói, đây là một kiện khai thiên tích địa, trang nghiêm thần thánh, mỗi người sớm muộn gì đều cần phải trải qua, chờ tới lúc ngày mai khi tiểu Hồ tử trở về, cậu ta sẽ từ nam hài lột xác thành một người nam nhân thực thụ.
Tôi nhịn không được phỉ nhổ cậu ta một ngụm, nói nghiêm túc như vậy, còn không phải là đi ra ngoài mướn phòng sao? Có cái gì trang nghiêm thần thánh đâu, làm không tốt lại đụng đến cảnh sát kiểm tra phòng, buổi sáng ngày mai để cho lãnh đạo trường học tới đồn cảnh sát bảo lãnh người về.
A Long cười mắng, gia hỏa này từ khi quen biết với Tân Nhã, nói chuyện càng ngày càng đen đủi, loại chuyện này mà cậu cũng nói bậy, cẩn thận chờ ngày cậu đi ra ngoài phá thân, cũng gặp gỡ cảnh sát kiểm tra phòng.
Tôi ha ha cười nói, cảnh sát cũng có thời điểm trẻ tuổi, lại không phải đi chơi gái, ai cũng hiểu được nha.
Tuy nhiên ngoài miệng tôi nói như thế, nhưng trong lòng tôi lại có chút khó chịu không thể nói thành lời, còn có một tia buồn bã.
Chẳng lẽ đây là hâm mộ ghen tị trong truyền thuyết sao?
Tôi không biết.
Nhưng mà buổi tối hôm nay, Thiệu Bồi Nhất cư nhiên thật sự không ngủ được, cậu ta ôm mặt kính bạc kia, mở to hai mắt nhìn, ngồi xếp bằng đả tọa, sau khi tắt đèn con mắt cậu ta còn tỏa ra ánh sáng xanh.
Trong lòng tôi suy nghĩ, có phải cậu ta ở cùng với yêu quái lâu rồi hay không mà đôi mắt cũng biến thành màu xanh?
Lúc mới bắt đầu, tôi còn bồi cậu ta cùng nhau phát ngốc, rốt cuộc có một người như vậy ở bên trừng mắt, cũng rất khiếp người, bất quá một lát sau tôi liền mệt nhọc, dần dần rốt cuộc kiên trì không được, nghiêng qua một phát chính mình đi ngủ trước.
Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên ở hướng phòng 315 truyền đến một tiếng kêu quái dị.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo